Con sẽ không đợi một ngày kia khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ ai níu nổi thời gian? ai níu nổi? Con mỗi ngày một lớn lên Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia có người cài cho con lên áo một bông hồng mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ? Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ Sống tự do như một cánh chim bằng Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? Những bài thơ chất ngập tâm hồn đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ giọt nước mắt già nua không ứa nổi ta mê mải trên bàn chân rong ruổi mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại? Sao mẹ già ở cách xa đến vậy trái tim âu lo đã giục giã đi tìm ta vẫn vô tình ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay... anh đã bao lần dừng lại trên phố quen ngã nón đứng chào xe tang qua phố ai mất mẹ? sao lòng anh hoảng sợ tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình? Bài thơ này xin thắp một bình minh trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối bài thơ như một nụ hồng Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới!
(Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ Đỗ Trung Quân - 1986)
MẸ ỐM
Mọi hôm mẹ thích vui chơi Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu Lá trầu khô giữa cơi trầu Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay Cánh màn khép lỏng cả ngày Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa Nắng mưa từ những ngày xưa Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan Khắp người đau buốt, nóng ran Mẹ ơi ! Cô bác xóm làng đến thăm Người cho trứng, người cho cam Và anh y sĩ đã mang thuốc vào Sáng nay trời đổ mưa rào Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương Cả đời đi gió đi sương Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi Mẹ vui, con có quản gì Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca Rồi con diễn kịch giữa nhà Một mình con sắm cả ba vai chèo Vì con, mẹ khổ đủ điều Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn Con mong mẹ khỏe dần dần Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say Rồi ra đọc sách, cấy cày Mẹ là đất nước, tháng ngày của con.
Trần Đăng Khoa
GỞI MẸ
Tha thứ cho con, mẹ Con đã quên lời mẹ ân cần Con nhầm tưởng mình đã biết dại khôn Con nhầm tưởng mình không là đứa trẻ Trăm năm thèm tiếng vỗ về
Mẹ đừng im lặng thế Mẹ đừng xa xót thế Sao mẹ không mắng con Con đã đánh mất quyền được làm đứa trẻ Quyền được sợ chiếc roi tre mẹ giắt ở mái nhà
Con nào có gì sau năm tháng đi xa Chỉ đôi tay đã bầm nhiều vết cứa Chỉ đôi mắt dửng dưng tàn tro bếp lửa Tiếng thở dài trong mỗi bước chân qua
Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà Nước mắt cũng nghèo đi Niềm tin cũng nghèo đi Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh
Mẹ ơi, con thèm được khóc Thèm được mẹ dỗ dành Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ May ra con còn nước mắt Con chưa lớn đó chính là sự thật
Tha thứ cho con, mẹ Con đã mang trái tim mẹ trong ***g ngực con đi Và thương tổn Con biết làm gì bây giờ Khi máu chảy đã lạnh lùng sắc đỏ
Mẹ đừng im lặng thế Mẹ đừng xa xót thế Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ...
THƠ VỀ MẸ
Thuở cỏn con, con nằm bên mẹ Đầu rúc vào lòng, con ấm lắm mẹ ơi Con thương mẹ đêm ngày tần tảo Thức đêm dài mẹ may áo cho con
Gió đồng nội trưa hè nắng nóng Mẹ ngồi khom nhổ cỏ một mình Mưa đêm lạnh mẹ ngồi lo lắng Lo cho con yên giấc cơn đau
Con vui sướng khi được ôm lưng mẹ Mỗi lần mẹ về với chị em con Đem cho con muôn điều hạnh phúc Mẹ vẫn luôn nghĩ về chúng con
Thuở thiếu thời con không nghe lời mẹ Để mỗi lần mẹ đánh con đau Tuổi nhỏ bồng bột chưa biết nghĩ Giờ lớn khôn con cố học hành
Con sẽ bay cao bay xa mãi Tìm đến ánh sáng của tương lai Tìm ra người bạn con mong ước Giữ mãi hình mẹ ở trong con
Đảm việc nhà lo toan việc nước Xây gia đình giữ hạnh phúc cho con Con muốn tìm, muốn gặp người bạn đó Người bạn như mẹ, mẹ của con
Xa cha mẹ, chúng con lên thành phố Nhớ tuổi thơ mẹ nhắc con học hành Mẹ làm lụng chúng con mong giúp mẹ Nhưng mẹ chỉ cười “học đi con”
Mẹ đã cho con nhiều hạnh phúc Dạy cho chúng con biết điều hay Mẹ cũng chăm con từng giấc ngủ Mỗi lần con về bên mẹ, mẹ ơi!
Con muốn ở bên mẹ như thuở bé Cảm nhận tình thương mẹ dành cho con Thoải mái từng giờ trong hạnh phúc Bên mẹ, gia đình, giấc ngủ ngon.
Hoàng Long 2000
NGÀY XƯA CÓ MẸ
Khi con biết đòi ăn Mẹ là người mớm con muỗng cháo Khi con đòi ngủ Mẹ là người thức hát ru con Bầu trời trong mắt con Ngày một xanh hơn Là khi tóc mẹ Ngày thêm sợi bạc
Mẹ có thành hiển nhiên trong trời đất Như cuộc đời không thể thiếu trong con Nếu có đi vòng quanh quả đất tròn Người mong con mỏi mòn Vẫn không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên Mẹ là người đã đặt cho con cái tên riêng Trước cả khi con bật lên tiếng mẹ
Mẹ là tiếng từ khi bập bẹ Đến lúc trưởng thành Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu Mẹ có nghĩa là bắt đầu Cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc
Mẹ có nghĩa là duy nhất Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng Mẹ không sống đủ trăm năm Nhưng đã cho con dư dả nụ cười tiếng hát
Mẹ có nghĩa là ánh sáng Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim Mẹ có nghĩa là mãi mãi Là cho đi không đòi lại bao giờ
Nhưng có một lần mẹ không ngăn con khóc Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con Là khi mẹ không còn Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng
Cổ tích thường khi bắt đầu Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa Nhưng cổ tích con Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ
Thanh Nguyên
BÀI THƠ DÂNG MẸ
Chiều nhung nhớ mây buồn giăng mắc Vọng quê nghèo ruột thắt từng cơn Thương về bóng mẹ cô đơn Chiều chiều tựa cửa mong con mỏi mòn
Ngày xưa ấy con còn nhỏ bé Chưa bao giờ xa mẹ tấc gang Nay con cách trở quan san Hướng về quê mẹ đôi hàng lệ rơi
Con xa mẹ một đời thương nhớ Bóng mẹ già, mình hạc xương mai Ngày qua tháng rộng, năm dài Mong con mẹ, những u hoài
Quê hương đợi ngày về chưa thấy Để mẹ buồn lau sậy xót xa Mẹ ơi nước mắt chan hòa Lời ru của mẹ ngân nga một đời
Con buồn nhớ mẹ, mẹ ơi!
Sương Mai
ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê Mười năm tóc mẹ màu tang trắng Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Con đi góp lá ngàn phương Đốt lên cho đời tan khói sương Con đi xin mẹ hãy chờ Ngậm ngùi con dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá Hơi ấm con tìm trong giấc mơ Con đi xin mẹ hãy chờ Ngậm ngùi con dấu trong thơ
Nghe tiếng me như tiếng nghẹn ngào Tiếng người hay chỉ tiếng chiêm bao Mẹ xa xôi quá làm sao với Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Nghe tiếng me ơi bỗng lặng người Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi Ví mà con đổi thời gian được Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Trần Trung Đạo
Những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ buồn nhé
Bông Hồng Vàng
Vu lan về con cài lên ngực Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương Dù bao năm dù có hoá vô thường Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật Cho chúng con lẽ sống tình yêu Đại dương bao la đâu đã là nhiều Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc Mải mê quay với dòng đời ồn ã Những đô hội thị thành Những phương trời lạ Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha
LÒNG MẸ
Gái lớn ai không phải lấy chồng Can gì mà khóc, nín đi không ! Nín đi ! mặc áo ra chào họ Rõ quí con tôi ! Các chị trông !
Ương ương dở dở quá đi thôi ! Cô có còn thương đến chúng tôi Thì đứng lên nào ! lau nước mắt Mình cô làm bận mấy mươi người.
Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía Này gương này lược này hoa tai Muốn gì tôi sắm cho cô đủ Nào đã thua ai đã kém ai ?
Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái Nuôi dạy em cô tôi đảm đương Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương !
Đưa con ra đến cửa buồng thôi Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi ! Con ạ ! đêm nay mình mẹ khóc Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.
- Nguyễn Bính -
MẸ
Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ Để đọc lên cho nước mắt trào rơi Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ.
Những kỷ niệm xa xưa còn lưu dấu Chiếc nôi êm tôi ngủ mẹ ngồi đưa Hồn ca dao phảng phất giấc ban trưa Mẹ tôi đã ru tôi vào sông núi.
Những miếng khoai tôi ăn tranh phần mẹ Đói năm nào ... khổ cực quá mẹ ơi Mẹ cho con, mẹ nhịn, mẹ vẫn vui Giờ nghĩ đến tôi buồn khôn xiết kể.
Nay dâng mẹ mấy vần thơ sầu muộn Mẹ đi rồi ... kỷ niệm vẫn trong con Trên thiên đàng con biết chắc mẹ còn Theo sát bước chân con nơi trần thế
-RimBa-
NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA
Bần thần hương huệ thơm đêm Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn Chân nhang lấm láp tro tàn Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào Nón mê thay nón quai thao đội đầu rối ren tay bí tay bầu váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò… sung chát đào chua Câu ca mẹ hát gió đưa về trời Ta đi trọn kiếp con người Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru
Bao giờ cho tới mùa thu Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm Bao giờ cho tới tháng năm mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân hà chảy ngược lên cao quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm… bờ ao đom đóm chập chờn trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn bà ru mẹ… mẹ ru con liệu mai sau các con còn nhớ không
Nhìn về quê mẹ xa xăm Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…
-Nguyễn Duy-
MẸ ƠI, ĐỜI MẸ
Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng Mà lòng yêu sống lạ lùng Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con. "Đắng cay ngậm quả bồ hòn, Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui! Sinh con mẹ đã sinh đời Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao? Quanh năm có nghỉ ngày nào! Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy. Rét đông đi cấy đi cày Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai. Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa. Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa, Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều. Cắn răng bỏ quá trăm điều Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này. Mẹ là tạo hoá tháng ngày Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.
-Huy Cận-
BÀI THƠ VỀ MẸ
Con đã viết nhiều bài thơ về Mẹ Không lần nào kể hết nỗi lòng con. Ơn nghĩa sinh thành như biển như non, ....... Thơ của con nhỏ chưa bằng hạt bụi. Lạc lõng phương trời, bước đi thui thủi, Sương tuyết phôi pha nhuốm bạc mái đầu. Bỏ quê hương trang trải những niềm đau, Mà năm tháng chưa phai mờ dông bão. Nghĩ đến Mẹ suốt cuộc đời tần tảo,
Con đòi theo níu vạt áo không rời. Tay dắt con vẫn nặng trĩu đôi vai, Đường quan dài giữa trưa hè gắt nắng. Con lủm đủm quẩn quanh theo gánh nặng, Cát bỏng chân con, nước mắt mẹ trào. Không chỗ nào có bóng mát cây cao, Để ngồi đỡ tạm thời vài ba phút. Câu chuyện xưa Mẹ từng lo chăm chút, Cõi lòng con rơi lệ biết bao lần. Đã già rồi sao cứ mãi tủi thân, Con còn nhỏ, Mẹ đã sớm về Tiên Phật. Cay đắng ngọt bùi, cuộc đời chơn chất, Công danh lật đật, có trước không sau. Con cố gắng vươn vai làm lại từ đầu, Khi nắng sớm, mưa trưa, khi bão tố, Vẫn vững tâm như tuồng có Mẹ độ. Khi đặt bút cảm xúc đó lại dâng tràn, Mắt cay cay, lòng nhớ Mẹ vô vàn ! Nên vần thơ cứ loay hoay chi lạ, Ý lộn xộn tuôn ra khắp mọi ngả, Như đời con trôi dạt chốn trời xa.
-Võ Đình Tiên-
tiếp nối: Thơ về mẹ ~ (Của thành viên dangtrhieu)
Con ơi, mẹ chẳng cần chi Mong con ứng xử trong khi mẹ còn Cho đúng bổn phận làm con Là gương sáng để con soi con vào Cho dù sức khỏe thế nào Tuổi già, tất phải dựa vào con thôi Nuôi con, trả nghĩa cho đời Chỉ mong thấy được những lời thân thương Cuộc đời vất và trăm đường Đắng cay mẹ chụi ngọt đường phần con Năm qua, tháng lại mỏi mòn ngược xuôi, vất vả nuôi con lớn dần Ầu ơ, nước mắt trong ngần Mẹ tràn ngập cả mọi phần hẩm hui Giờ đây tuổi đã xế chiều Chỉ mong con nhớ nhũng điều phật răn Còn khi đã khuất núi non Chằng cần con khóc nỉ non làm gì Ngày giỗ cũng chẳng cần chi Làm mâm cỗ lớn, mang đi cúng ruồi Chỉ cần lúc sống này thôi Công cha, nghĩa mẹ con thời nhớ ghi Chẳng cần quà biếu làm chi Rất cần thăm hỏi bởi vì cô đơn Ân cần tỏ tấm lòng son Như miếng trầu đắng, nhưng ngón tay mời Nhân quả phải nhớ lấy lời Dù là cao quý, hèn đời con ơi ! Cuộc đời, thiện ác thế thôi Nhớ có nhân quả, mẹ thời an vui...
NGÀY CỦA MẸ
Tình mẫu tử thật tuyệt vời ! Như là thiên tính của trời ban cho. Cưu mang chín tháng mong chờ, Đợi giờ sinh nở con thơ vuông tròn. Lòng mẹ quặn thắt chon von! Nhưng mừng có một đứa con ra đời. Mắt đẫm lệ miệng mĩm cười, Nâng niu hòn ngọc không rời đôi tay. Dòng sữa ngọt của con đây, Bú cho mau lớn cho tày người ta.
Cho dù gặp lúc phong ba, Tình thương của mẹ chan hòa xiết bao ! Ngày của mẹ, đẹp làm sao ! Cho con dâng chút ngọt ngào nhớ ơn. Công của mẹ cao như non, Tình thương của mẹ rộng hơn biển trời. Quà nào xứng đáng mẹ ơi ! Thơ nào mà viết trọn lời thân yêu Rằng con yêu mẹ rất nhiều, Món quà chỉ để dệt thêu tấm long.
Riêng mẹ tôi đã hư không, Người về nước Phật con còn ngây thơ. Lớn lên lưu lạc bơ vơ, Đến khi thành đạt mẹ nhờ được đâu. Khi bể cả, khi nương dâu, Mỏi mòn nhớ mẹ mà đau suốt đời !
-Võ Đình Tiên-
THỨC GIẤC NỬA KHUYA
Chập chờn thức giấc nửa khuya, Tưởng hình bóng Mạ như vừa thoáng qua. Áo dài nối vạt phất phơ ! Con theo níu lấy gió đưa mất rồi. Đâu đây thoang thoảng giọng cười, Thân thương biết mấy, suốt đời không quên. Chung quanh khung cảnh lặng yên, Mùi hương dạ lý trước hiên quyện vào. Làm con nhớ lại năm nao ! Lời thơ Mạ kể, thuộc làu Cúc Hoa.* Giọng trầm thổn thức, xót xa, Cuộc đời nhân vật thật thà gian nan. Mạ ơi ! Cuộc sống cơ hàn, Mà tình mẫu tử đầy tràn niềm thương. Chiến tranh rực lửa quê hương, Mạ không còn nữa mảnh vườn tan hoang. Lớn lên khoảnh khắc võ vàng,
Chúng con lạc lõng làm dân xứ người. Đêm nay mất ngủ, đắng môi, Để dòng kỷ niệm một thời diễn ra… Những ngày thơ ấu an hòa, Quẩn quanh theo Mạ vào ra không rời ! Bao nhiêu chuyện cũ bỏ rồi, Chỉ còn bóng Mạ sáng hoài trong tim.
-Võ Đình Tiên-
NHỚ MẸ XIẾT BAO !
Đêm qua nhớ Mẹ xiết bao ! Trằn qua trở lại, nghẹn ngào lòng con. Mơ màng giấc mộng chưa tròn, Nửa đêm ray rứt héo hon vô cùng. Mẹ ơi ! Biển rông muôn trùng,, Con đang run rẩy giữa dòng thời gian. Đêm qua gió tạt mưa chan, Mắt con đẫm lệ miên man giọt sầu. Bây giờ Mẹ ở nơi đâu ? Xin nghe được tiếng con cầu, hiển linh. Bao năm lăn lóc nhục vinh, Trong tâm con vẫn in hình Mẹ yêu. Quê người một mảnh trăng treo, Ánh vàng hiu hắt, gió theo biển về. Mẹ ơi ! Nắng ấm tình quê, Con đang lạc lõng bốn bề tuyết rơi ! Dùng dằng hai cảnh hai nơi, Nơi con cắt rốn, nơi đời tạm dung.
-Võ Đình Tiên-
MẸ VÀ ĐÔI GÁNH
Sớm mai Mẹ đi gánh nước, Mẹ gánh hai thùng sương đầy Mặt trời hãy còn yên giấc Bờ lau sậy còn ngủ say.
Buổi trưa Mẹ đi gánh nước Mẹ gánh đôi thùng nắng vàng Nghiêng nghiêng con nhìn trong ấy Thấy cả mây trời mênh mang.
Buổi chiều Mẹ đi gánh nước Mẹ gánh hai thùng mưa đầy Mưa lên nhạc mềm nón lá Mẹ về ướt áo không hay!
Rồi đêm, lại đi gánh nước Mẹ gánh hai thùng sao trời Có khi con nhìn rất lạ Trong thùng có cả trăng trôi!
Ngày ngày Mẹ đi gánh nước Gánh theo sương nắng bao mùa Gánh cả đời con nằng nặng Tình thương Mẹ nói sao vừa….
- Chiếu Tuệ -
LỜI RU CỦA MẸ
Lời ru ẩn nơi nào Giữa mênh mang trời đất Khi con vừa ra đời Lời ru về mẹ hát
Lúc con nằm ấm áp Lời ru là tấm chăn Trong giấc ngủ êm đềm Lời ru thành giấc mộng
Khi con vừa tỉnh giấc Thì lời ru đi chơi Lời ru xuống ruộng khoai Ra bờ ao rau muống
Và khi con đến lớp Lời ru ở cổng trường Lời ru thành ngọn cỏ Đón bước bàn chân con
Mai rồi con lớn khôn Trên đường xa nắng gắt Lời ru là bóng mát Lúc con lên núi thẳm Lời ru cũng gập ghềnh Khi con ra biển rộng Lời ru thành mênh mông
-Xuân Quỳnh-
Mẹ! (của thành viên Mèo Tom)
Mẹ là những dịu dàng nơi trái tim con Là những chắt chiu, tảo tần nuôi con khôn lớn Mẹ là chốn bình yên khi con quay cuồng giữa dòng đời tất bật Mẹ là ấm êm khi con đã mệt nhoài.
Suốt cả đời Mẹ vất vả ngược xuôi Áo Mẹ sờn, bạc màu vì dãi dầu mưa nắng Vai Mẹ gầy vì gánh đời trĩu nặng Tóc con đen dài...tóc Mẹ bạc thời gian.
Chưa một lần con nghe Mẹ thở than Những nhọc nhằn Mẹ âm thầm một mình gánh chịu Chỉ mong sao cho con được đủ đầy bằng chúng bạn Con lớn khôn dần...mắt Mẹ quầng sâu.
Dù con trưởng thành và đi đến nơi đâu Trong trái tim con vẫn khát khao vòng tay Mẹ Con muốn ngược thời gian trở về những ngày còn thơ bé Để được sà vào lòng Mẹ... Mẹ ơi!
Mèo Tom.
HÁT RU CHO MẸ
Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho ngon Để con ru mẹ say tròn giấc say Đếm tay hơn bốn ngàn ngày Mẹ ra đồng vắng nằm ngoài sương đêm
Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho yên Có con bên cạnh lòng thêm ấm lòng Mẹ ngao du cõi khôn cùng Nhớ con xin mẹ thong dong trở về
Lá vàng mẹ đã rụng đi Gió bay lá vẫn ôm ghì lá xanh Ngày xưa được mẹ dỗ dành Lá xanh giữ được màu xanh hôm nào
Lá vàng mẹ vội đi đâu Lá xanh con khóc bạc đầu lá xanh Đêm chừng như đã qua nhanh Mẹ ơi say ngủ cho lành vết thương
Mẹ ru con suốt đêm trường Giờ con ru mẹ qua hương khói mờ Ngủ đi, mẹ ngủ... ầu ơ!.
-Trần Kiêu Bạt- (California)
Bình Yên - Mẹ! (của thành viên Mèo Tom)
Mẹ là trăng sáng êm đềm Mẹ là gió mát những đêm mùa hè Mẹ là nâng giấc, chở che Mẹ là bóng mát con về tựa nương.
Mẹ là sao sáng đêm trường Con không lạc bước trên đường chông gai Mẹ là những buổi sớm mai Mặt Trời là Mẹ...rạng ngời yêu thương.
Mẹ là tần tảo gió sương Mẹ là bến đợi cuối đường con đi Bão giông...cay đắng mọi bề Ngả vào lòng Mẹ...con về Bình Yên!
AN.
Tình Mẹ
Cho con giấc ngủ trong nôi Ngọt ngào lời mẹ à ơi tháng ngày Gió về từ những bàn tay Lời ru của mẹ đong đầy giấc con
À ơi hình bóng nước non Có con sáo sậu, đậu mòn cành đa Dịu dàng câu hát dân ca Giọt mồ hôi mặn chắt ra lúa vàng
Xanh xanh là luỹ tre làng Dòng sông biêng biếc bên hàng phi lao Ấm lòng con khúc ca dao Rót vào con những ngọt ngào thương yêu
Thương sao làn khói lam chiều Từ mái rạ chốn quê nghèo bay lên Ngủ yên, con nhé ngủ yên À ơi... tiếng mẹ dịu hiền ru con...
-Lại Văn Hạ-
(của thành viên thieugiavnn) Mẹ kính yêu của con mẹ có biết hay không? ngày mà con buồn nhất là ngày không còn mẹ
Mẹ là vì sao sáng để con học hỏi và noi theo mẹ là ánh trăng tròn dẫn bước con khi con lầm lỡ mẹ là thiên thần nhỏ mang đến bao điều tốt đẹp cho con. Nếu trên đời ko còn mẹ nữa thế giới này buồn thảm biết bao nhiêu xung quanh vắng lặng hoang tàn màu đen vô tận thật là thảm đau con như chim nhỏ lạc loài không cha chẳng mẹ giữa biển người mênh mông.
Rồi ngày ấy có đến thật hay không nếu con không có mẹ giàu sang phú quý chỉ là hư vô công danh lợi lộc mà chi chỉ cần mẹ và chỉ mẹ trên đời mà thôi!
MẸ
Người ta trẩy hội mùa xuân Mẹ tôi dầm dãi gian truân cả đời Nắng mưa vất vả mẹ ơi Thương con mẹ chẳng quản đời đắng cay.
Mưa dầm trĩu nặng đôi vai Nắng trần bạc áo không phai chỉ sờn Mẹ như cánh hạc giữa trời Cho con khôn lớn giữa đời bao la. Mẹ ơi giờ đã hôm qua Ký ức rêu phủ lệ nhoà trong con Cỏ đầy một nấm mồ xanh Vẳng nghe tiếng mẹ năm canh vọng về.
-Nguyễn Thái Thăng Long-
LÒNG MẸ
Con nhói lòng một tiếng gọi ”cha…” Trưa hè nắng lao xao vàng lá rụng Cô bé tìm cha giữa phố phường đông đúc Vạt tóc hoe in nắng trên vai gầy.
Chạnh lòng nhớ ngày xưa bé thơ ngây Bao buồn vui con gửi về phía mẹ Cả cuộc đời người tảo tần lặng lẽ Cha biền biệt nơi nao…?
Mái nhà tranh gió thổi ào ào Mưa trút nước phập phồng bong bóng Chở che con yêu thương bằng biển rộng Mẹ của con không phải của ca dao.
Con lớn lên từ những ước ao Mẹ vun đắp qua tháng ngày thầm lặng Người là cha suốt bốn mùa mưa nắng Viết cho con những thương nhớ hao gầy.
Bao năm rồi giờ tóc mẹ màu mây Trang thơ con lại thêm nhiều khoảng trống Cuộc đời mẹ như bao ngàn con sóng Vỗ về con năm tháng đến bạc đầu.
gớm thật Mikan Yuuki sưu tập nhiều bài thơ về mẹ nhỉ... Bần đạo cũng xin viết vài chữ. (của thành viên manhbecon) 20 năm sống cùng mẹ Chưa một lần nói yêu mẹ từ con 20 năm mong đợi mỏi mòn Mong con lớn, con không còn thơ dại.
Nhớ xưa con khóc con nài Nước mắt nước mũi đòi vài đồ chơi Lười biếng hai chữ " tuyệt vời" Mẹ dậy mẹ đánh thành người cho con Cuộc sống trong ánh mắt tròn Của thời xưa ấy lon ton cười đùa Sao hiểu sớm nắng chiều mưa Sao hiểu gánh nặng mẹ đưa lên mình Mẹ thương không vì chữ vinh Mẹ yêu mẹ quý chữ tình mà thôi.
Nay con đã lớn thế rồi Bước ra cuộc sống một thời mở mang Hoài bão tuổi trẻ giàu sang Nhiều lần vấp ngã, đau mang lên người Mẹ vỗ vai, âu yếm cười Mang lòng an ủi của người thân thương Giúp con bước vững trên đường Dẫu cho trắc trở bình thường vượt qua.
Mẹ ơi! dù có bao xa Con vẫn mong mãi mẹ là giờ thôi Mong mãi nhìn thấy mẹ ngồi Để nói yêu mẹ đời đời được không.
Bài Thơ Thương Gửi Mẹ
TỨ DIỄM
Con chỉ ước con được là thi sĩ Đem tâm tình đan kết lại thành thơ Dù lời thơ còn quá dại khờ Nhưng gói trọn tấm lòng con trong đó. Có những điều dùng lời quả thật khó, Biết nói gì để Mẹ hiểu lòng con ..... Theo tuổi ta, Mẹ đúng sáu mươi tròn, Nhưng con đã làm gì đền ơn Mẹ ??? Tình mẹ thương con thật nhiều vô kể: Những buổi sớm khuya thức trắng thâu đêm, Lo lắng cho con giấc ngủ êm đềm Đến bữa cơm gia đình đầy ấm cúng. Rồi những buổi sớm Đông trời lạnh cóng Hay ban khuya trời trĩu nặng mù sương, Mẹ thương con, ra đón tận ngoài đường Mặc giá rét, tuyết băng ngập đầy lối. Rồi những buổi mẹ thức giấc nửa tối Vào từng phòng để săn sóc cho con..... Mẹ ban cho những tiếng cười tươi, dòn, Những mật ngọt, hương thơm, cùng ánh sáng .... Biết làm gì để thật xứng đáng Với tấm lòng của Mẹ quá bao la Cứ mỗi ngày qua, Mẹ lại thêm già Con bất hiếu chẳng làm chi đỡ Mẹ Dù vẫn biết Mẹ thương con chẳng kể Nhưng trong lòng, con vẫn thấy nao nao Con chỉ ước học thật giỏi, điểm cao Làm quà tặng để kính dâng lên Mẹ!
Bài Thơ Tháng Năm Dâng Mẹ
TỨ DIỄM
Thời gian thoáng trôi sao nhanh quá, Mái tóc mẹ thương đã đổi màu Ngày tiếp ngày, năm tháng theo nhau Tình Mẹ mãi như dòng suối ngọt Chảy vào đời, mát rượi thương yêu....
Mẹ ơi, con muốn nói thật nhiều, Những lời riêng tặng mẹ thương yêu, Những lời gói trọn lòng con đó Suốt bấy nhiêu năm con chắt chiu .....
Mẹ ơi, con muốn viết thật dài, Những bài thơ, văn dẫu chẳng hay Nhưng con viết bằng con tim, khối óc, Và cả tấm lòng của con đây ........
Mẹ ơi, con muốn gọi Mẹ hoài Dẫu chỉ một câu nói: "Mẹ ơi" Vẫn khiến lòng con tràn vui sướng Vì con còn có Mẹ trong đời ..........
VẦN THƠ THÁNG BA
TỨ DIỄM
Vần thơ tháng Ba kính dâng Mẹ Thay lời chúc thọ của riêng Con Mong đáp đền tình Mẹ vuông tròn Đã lo lắng cho con bao năm tháng .....
Vần thơ tháng Ba tuy thật ngắn Khi đem so với tình Mẹ cho con Nhưng chân thành viết bởi lòng con Từng dòng chữ thành bài thơ nhỏ .....
Vần thơ tháng Ba đọc thật dở Con vụng về ráng ghép chữ thành thơ Khi muốn tả tình Mẹ vô bờ Nhưng con chẳng tài nào tả nổi ......
Vần thơ tháng Ba thay lời nói "Yêu Mẹ nhiều, Mẹ có biết không! ” Thay những lời con dấu tận đáy lòng Con chỉ nghĩ, nhưng lại không nói .......
LÒNG MẸ
''công cha như núi thái sơn nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra''
mẹ đã đi rồi hỡi mẹ ơi ! mây kia che kín cả bầu trời mẹ đã đi rồi nhưng để lại tấm lòng son sắc , tấm lòng son. khi chiến tranh đất nước đang còn. chắt chiu từng bát cơm manh áo. nuôi chúng con khôn lớn từng ngày. đến bây giờ mẹ năm nơi đây. con mới hiểu khi không còn mẹ. trong tay mẹ khi con còn bé. mẹ chở che âu yếm nâng niu. nay con đã đến tuổi về hưu về thăm mẹ . mẹ lo đầy đủ. mẹ mắc màn dặn con đi ngủ. mẹ dõi theo từng bước con đi. con nhớ ghi mẹ dạy những gì. luôn ghi nhớ những lời mẹ dặn. con cũng hiểu gừng cay muối mặn. cả cuộc đời tần tảo nuôi con. ''ai còn mẹ chớ để mẹ buồn đừng để mẹ nước mắt rơi luôn'' xin hãy nhớ không ai bằng mẹ. suốt cuộc đời vất vả vì con. (con dù lớn vẫn là con của mẹ suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con)
Của ''sơn thơ 16''
MẸ LÀ TẤT CẢ
Hoa Nghiêm
Như cỏ xanh ngóng đợi mùa Xuân tới Mỗi bình minh vẫy gọi tiếng chim ca Tâm hồn con đón nhận biển bao la Là biển Mẹ chan hoà tình thương mến
Mẹ là gió, tự nghìn xưa gió đến Ru lòng con qua từng bến long đong Mẹ là trăng, soi sáng những giòng sông Trôi êm ả, tuổi thơ bên gối Mẹ
Mẹ là nắng, từng giọt rơi … rất nhẹ Rất mong manh, nắng vẽ đủ muôn hình Nắng nồng nàn, sưởi ấm những bình minh Cho vạn vật an lành muôn sức sống
Mẹ là hoa, cho đời bao thơ mộng Ngát hương yêu giữa ***g lộng núi đồi Mẹ là mây, cho bóng mát ngàn nơi Là mưa xuống cho người thêm trái ngọt
Mẹ là nhạc, những giòng tình thánh thót Mỗi sớm mai như chim hót trên cành Mẹ là thơ, bay ngàn lối mênh mông Lá sao sáng khắp đầu ghềnh cuối bãi
Mẹ là Phật đưa con qua khổ hải Bao nắng mưa dầu dãi một đời mê Bước chân xa dẫu lạc lối quay về Xin nương tựa trong tình thương của Mẹ
Bông hồng cho Mẹ
THANH TUYỀN
Nhìn con thơ bước đều trên lối nhỏ Bao tình thương dào dạt đến tuôn tràn Nụ cười tươi trên vành môi mọng đỏ Ước ao đời hạnh phúc mãi hoà chan
Thêm lần nữa bụng lại mang dạ chửa Nghe tiếng con tung đạp mãi vui thay Bao ngày qua với nhiều cơn ói mửa Hiểu thế nào làm Mẹ của ngày mai !
Mẹ của con cũng bao lần dầu dãi Sanh và nuôi cho con lớn nên người Thương Mẹ hiền chịu bao điều khổ ải Chẳng buồn than, mong nhìn thấy con cười
Tình yêu đó không có gì sánh được Hiểu Mẹ hơn khi tay ẵm con thơ Một bông hoa toả sang niềm thông suốt Cánh mượt mà toả sắc toả hương mơ
Mẹ của con một bông hồng duy nhất Một bông hồng vĩnh viễn đẹp vô ngần Hương hoa thơm làm lòng con chất ngất Biết bao giờ trả được nghĩa hiếu ân?
Con kính dâng Bông Hồng thương tặng Mẹ!
Hạnh Phúc Trong Tay Mẹ
HÀN NGỌC TUYẾT BĂNG
Ca ngợi Mẹ , thơ con không trau chuốt Không văn hoa , không tha thướt mỹ từ Trái tim con đơn giản nét suy tư Nên con viết Mẹ Tôi bằng gan, ruột .
oOo
Bong bóng nước phập phồng trên mặt đất Cơn mưa giông rơi lất phất ngoài trời Từ Ba đi , Mẹ một mình chơi vơi Nhìn con dại , giọt sầu rơi lặng lẽ Mây xuống thấp, gió mùa thu thổi nhẹ Nắng lên cao, manh áo Mẹ sờn vai Mái tóc đen thêm mỗi lúc một dài Theo nỗi nhớ ngóng trông ngày đoàn tụ.
oOo
Dâu ngoan hiền, Mẹ vuông tròn cư xử Vợ thủy chung, Mẹ lam lũ cuộc đời Miếng canh cặn, bát cơm trắng chưa vơi Nuốt cay đắng, ngậm bao lời tủi hận Nuôi chúng con những năm dài lận đận Thúng xôi vò đặt kế cận gánh chè Tiếng u hoài kêu khan cổ, ai nghe! Đành câm nín, mắt lệ nhòe mây trắng
oOo
Bỗng ngày kia khu phố trưa hè vắng Có một người da xạm nắng trở về Nét hân hoan, niềm hy vọng tràn trề Phải người ấy, hay cơn mê chưa dứt ? Con gọi Mẹ, Mẹ ơi, đây sự thực: Ba đã về! Thoát cơ cực từ đây! Thôi vất vã lên thăm chốn tù đày Vì hạnh phúc có trong tay Ba Mẹ.
Lời Ru Của Mẹ
MẠC PHƯƠNG ĐÌNH
Nửa khuya giọng hát nhà ai âm ba tiếng Mẹ ru dài phố đêm lời ru khi nổi khi chìm mang mang hoài niệm cho tim bồi hồi. Ta thầm gọi nhỏ: Mẹ ơi ! tháng ngày thơ ấu đẫm lời Mẹ ru nghe trong tiềm thức sa mù giọng xuân đầm ấm, giọng thu dịu dàng trưa hè giọng Mẹ nhặt khoan đêm đông lời Mẹ như than lửa hồng… Một đời thân Mẹ long đong lời ru vẫn mãi thanh trong ngọt ngào lời ru như giấc chiêm bao chắp con đôi cánh bay vào tương lai… Mải mê biển rộng sông dài con đi giữ nước áo phai bụi đường lời ru tình tự quê hương ngợi ca quốc sử anh hùng tiền nhân lời ru Mẹ đã bao lần giục con tiến bước trước ngàn chông gai…
Vọng khuya nghe tiếng ru dài Viễn phương lòng vẫn u hoài niềm đau !
Mẹ Của Con
ĐẠI HƯƠNG
Khi mặt trăng còn mải đang đi dạo Trên bầu trời chưa chịu khuất trong mây Những vì sao chơi đuổi bắt từng bầy Mẹ đã dậy, bắt đầu một ngày mới.
Ngày của mẹ bắt đầu trong bận rộn Vẫn lo tròn cho giấc ngủ của con Mẹ cặm cụi nấu những gì con thích Để sáng mai, con lót dạ đến trường.
Vì thương con, mẹ ngại gì giông bão Đội mưa dầm để che chở cho con Mỗi ngày qua nhiều những vết chân chim Trên mắt mẹ, với màu sương tóc bạc.
Cuộc đời mẹ từng ngày qua lặng lẽ Mãi âm thầm như ngọn gió miền nam Làm dịu mát đời con từ thơ bé Từng phút giây con hít thở hơi trời.
Mẹ có biết bao lần con tự nhủ Sẽ không hề làm cho mẹ buồn lòng Nhưng rồi con vẫn là một đùa trẻ In vết hằn trên trán mẹ lo toan.
Một dòng sông sẽ không trở về nguồn Bao con suối hòa vào lòng biển lớn Nhưng con nguyện làm một con suối nhỏ Chảy suốt đời giữa lòng mẹ yêu thương
XIN CẢM ƠN MẸ!
Tuyết Nhi
Dâng lên mẹ những bông hồng thắm đỏ, Tựa như dòng máu đỏ mẹ cho con. Đã bao năm mẹ bương chải, hao mòn, Nuôi con lớn, chỉ mong con thành đạt.
Cảm ơn mẹ một tình yêu bát ngát Lúc con khờ trôi dạt chốn tha hương Dang cánh tay mẹ che chở mọi đường Và ôm ấp trong tình thương tuyệt đối.
Cảm ơn mẹ đã bao phen thứ lỗi, Con dại khờ nông nổi đã bao lần Tấm lòng vàng rộng mở chẳng phân vân Và bảo bọc đỡ đần khi nguy khó.
Cảm ơn mẹ, Người là vầng trăng tỏ, Dẫn soi đường mở ngõ đến tương lai. Cảm ơn mẹ bao tháng miệt mài, Cho con trẻ những ngày dài hạnh phúc!
Phòng mẹ muỗi bay như trấu Mẹ ơi con mua vợt về Đã qua ba lần hướng dẫn Người già nói trước quên sau
Bảy giờ tí tởn đánh cầu Tám giờ bia hơi, cơm bụi Về nhà gác vợt, ngủ say Biết đâu buồng mẹ muỗi đầy
Có con nhằm vào cánh tay Có con nhằm vào khoé mắt Sáng mai mận đỏ nỗi dày Vô tình nào con có hay
Bây giờ mẹ lên cơn sốt Sống chung với muỗi lâu nay Máu đỏ ở hai bàn tay Xót xa mẹ tấm thân gầy
Nghĩ bỏ phố về với mẹ Huênh hoang hiếu nghĩa đủ đầy Nào là màn tuyn, vợt muỗi Nào là quạt cây, giường tây Sáng gió, chiều mây, no say Một mình mẹ canh đồ vật Muỗi chưa tha tao đi mất! Ngộ ra dẫu muộn còn may.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.