CẢM NIỆM VU LAN
Lạy mẹ cha, đấng tạo nên hình hài chúng con!
Nhìn những chiếc lá vàng rời cành theo những giọt mưa ngâu của tiết tháng bảy, con mới biết rằng, mùa Vu Lan đã về! Từ trong sâu thẳm tâm hồn con gọi thầm hai tiếng mẹ, cha.
Mẹ! tiếng gọi trong ngần như mây đầu hạ, tinh khôi như nước trong nguồn, và nhẹ nhàng, trong xanh như dòng nước mát. Mẹ! từ khi con bập bẹ gọi khi mở mắt chào đời đến lúc lới khôn mà không sao hiểu được. Bởi vì Người thật lớn lao, thật huyền diệu và cũng thật nhiệm màu, thiêng liêng, là một thứ đặc ân mà cuộc đời đã ban tặng cho chúng con . Có lẽ, không có ngôn ngữ trần gian nào có thể diễn tả được thứ tình ấy.
“Mẹ cho con tất cả
Hết quảng đời tuổi xanh
Cả thương yêu dịu ngọt
Rộng hơn biển trời thanh
Mẹ là gió mát tinh anh
Là cây tiên dịu, là cành thùy dương
Mẹ là hoa, mẹ là hương
Mẹ là nguồn cội tình thương nhiệm mầu...”
Vâng! Tình thương yêu của mẹ dành cho chúng con thật dịu ngọt êm ấm. Mẹ là gió mát, là cây tiên dịu là cành thùy dương, là hoa, là hương là….. Chao ôi! Văn chương, chữ nghĩa trần gian này sao ca tụng hết được tình mẹ đã dành cho con
Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá,
Đựng sao đầy hai tiếng Mẹ ơi !
Thật vậy, tình mẹ dành cho con cũng không thể cân đo, đong đém cho được.
"Đố ai đếm được lá rừng, đố ai đếm được mấy từng trời cao, đố ai đếm được vì sao, đố ai đếm được công lao mẫu từ"
Những phép tính con đã học ở trường đời, những lần vấp ngã, khổ đau cộng lại con có thể đếm được, thế nhưng con sẽ không thể đong đếm hết những đau khổ và hi sinh của đời mẹ để dành cho con những hạnh phúc, ngọt bùi.
Ôi ! Chiếc lưng của mẹ
Đã còm bởi thương đau
Ôi ! cuộc đời của mẹ
Trăm năm nối chuyện sầu.
Nước mắt mẹ đã rơi vì con thật nhiều, me khóc hạnh phúc khi con lọt lòng còn đỏ hỏm, mẹ khóc vỗ về con khi con té ngã trầy xước lúc chập chững biết đi. Mẹ khóc vì hạnh phúc khi con học giỏi thành đạt, mẹ cũng rơi lệ khổ đau khi con vất ngã trên đường đời. Ôi! Làm sao tính hết những đêm trường mẹ mỏi mắt đẫm lệ trông xa, những đứa con lưu lạc xứ người.
Bóng mẹ vào ra lối ngõ quen
Tóc sương dần xóa tóc màu đen
Nhớ ai xa nhậm lời kinh nguyện
Khuya nối nghìn khuya một ngọn đèn
Nếu như tình mẹ ngọt ngào dịu mát bao nhiêu, thì tình cha cũng cao cả thiêng liêng bấy nhiêu. Cha chính là biểu tượng của bình an và vững chải trong con.
Cha là bóng cả ngã che con
Là cả tình thương chẳng mỏi mòn
Là cả cuộc đời vô biên quá
Nặng nghĩa tình cha tợ nước non.
Thật vậy, cha là bóng cả che mát đời con. Cha đã vẽ cho con định hướng của cuộc đời. Bằng nghị lực, bằng niềm tin phi thường, cha đã truyền dạy cho con bản lĩnh và sức mạnh, để con có thể đương đầu với bao thử thách, chông gai của cuộc sống.
“Cha cho con một cuộc đời
mối tình sâu kín trong lời dạy khuyên,
lòng cha nghiêm nghị thiêng liêng,
cho con lẽ sống giữa miền trần gian.”
Như bức tranh hoàn mỹ, Cha không cần tô vẽ nhiều, chỉ nhìn vào ánh mắt của cha thôi là con đã cảm nhân sự trìu mến bao dung khả kính rồi. Người luôn dõi theo những bước chân của đàn con trên ghềnh thác cuộc đời.
Cha mẹ luôn là thế, vẫn đi cùng chúng con suốt cả cuộc đời. Dẫu đường làng năm xưa con cất bước đến trường có dài và hẹp... dẫu đường đời hôm nay có rộng cùng và đầy chông gai, thử thách. Có khác chăng tháng năm đã phôi phai lắm nỗi muộn phiền lên mái tóc pha sương của cha, đã hằn khắc bao nỗi nhọc nhằn lên đôi tay gầy thô ráp của mẹ.
Ây vậy mà! Con nào hay biết! chúng con cứ chạy theo hư ảo của kiếp người, bon chen lợi danh, rong ruổi khắp muôn phương, tất bật với cơm áo gạo tiền, xuôi ngược giữa dòng đời muôn lối, đâu biết mẹ yếu cha già đang gậm nhấm nỗi cô đơn hiu quạnh, nhớ thương mỏi mòn theo năm tháng trông xa đàn con biệt xứ.
“Đêm khuya đèn nhà ai còn sáng
Lũy tre buồn tiếng gió buồn thêm
Cha nói Mẹ rằng, nhớ con lắm
Ngậm ngùi Mẹ nghĩ, mong con về”
Rồi một ngày nào đó con nhận ra rằng: “Đi khắp thế gian không ai thương con bằng Mẹ, gian khổ cuộc đời không ai nặng gánh bằng Cha”
Đã bao lần rông ruổi trên vạn nẻo sơn hà, gánh nặng áo cơm, bao chông gai nơi xứ lạ quê người, chợt một ngày con ngừng lại trên phố quen và giật mình nhận ra…
Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Con hoảng hốt chạy về níu kéo bóng hoàng hôn tuổi mẹ - cha. Nhưng than ôi đã muộn mất rồi…
Chỉ còn lại trong con với vầng trăng côi da diết, soi bóng giữa đêm trường nhớ thương, nuối tiếc…
“Bây giờ Cha ở nơi đâu
Bỏ con ở lại trên đời bơ vơ
Trăng khuya nhìn thấy bóng mờ
Lòng con chạnh tủi con mơ Cha về”
Rồi một chiều thu lá vàng rơi lả tả, mưa ngâu buồn một lần nữa con tiễn biệt mẹ ra đi, chiếc khăn tang phủ trắng cả đời con, con thẫn thờ như lạc giữa hư vô bất định…
“Cõi xa ấy Mẹ đi không trở lại
Khói hương buồn con tiễn biệt Mẹ đi
Ôi! hành trang phút cuối phải chia ly
Mảnh khăn trắng phủ mái đầu con dại”
Kính lạy cha mẹ! Giờ đây con muốn quay về sám hối dưới chân người. Chúng con sẽ để nhìn sâu vào mắt mẹ để hiểu, để thương, để trân quí và tự hào rằng chúng con còn có mẹ, có cha, và cảm nhận hết một trời thương yêu dịu ngọt mà cha, me đã dành cho chúng con. Xin người tha thứ cho những đứa con chưa đáp đền công ơn này. Cuộc sống bộn bề nơi đất khách tha hương, đã không còn cho con nhiều thời gian để nghĩ về mẹ, về cha. Hôm nay hương trầm nguyện tỏa, trong tiếng kinh Vu Lan tha thiết. Chúng con xin cùng chắp đôi tay, và dâng cả lòng mình lên đấng sanh thành bằng những đóa hoa hồng trong tâm hồn hiếu tử mà nhớ về người.
Hoàng hôn xuống, chuông chùa ngân nhè nhẹ
Vu Lan kinh trầm ấm vọng vang trời
Dù mai này đời chia xẻ trăm nơi
Con vẫn nhớ tiếng ru hời của mẹ
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát.